Lang thang trên các trang báo mạng, cố gắng nhặt nhạnh những cảm xúc để có một bài viết thật hay về mái trường nơi tôi đang học “Trường đại học Y - Dược Thái Nguyên. Nhưng tôi chợt nhận ra rằng, cảm xúc đó, bài viết đó dù có hay và hoa mĩ đến đâu thì cũng chỉ là những tình cảm của người khác và tôi thì chỉ như một cái máy copy những cảm xúc. 

Nghĩ vậy và tôi quyết định viết về mái trường nơi tôi đang học tập bằng chính cảm nhận của riêng tôi. Dù lời lẽ có phần thô kệch (vì tôi đâu phải là một nhà văn) nhưng tôi vẫn muốn được viết ra.

Tôi đã học tập dưới mái trường này được một năm rồi, so với các anh chị trong trường có lẽ những hiểu biết và kỉ niệm về trường trong tôi chưa nhiều nhưng nó đủ để tôi có một ký ức, một miền kỉ niệm và nỗi nhớ nếu rời xa nó.

Tháng 7, trời mưa nhiều...  làm tôi nhớ đến cái ngày đầu tiên bước vào ngôi trường này. Ngày tôi nhập học và chính thức là một sinh viên của trường.

Hôm đó, tôi còn nhớ như in, trời cũng mưa và âm u, bố trở tôi lên để nhập học. Tôi vẫn nhớ cái ngày đầu tiên bước vào trường, cảm thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng. Mọi thứ xung quanh đều xa lạ... Mọi người nhộn nhịp và cười nói rất vui vẻ trong ngày đi nhập trường. Còn tôi thì buồn bã. Có lẽ đây không phải là cánh cửa mà tôi muốn bước vào. Một phần vì ban đầu tôi muốn được trở thành một quản trị viên kinh doanh hơn là một người điều dưỡng viên, vậy nên tôi khác với rất nhiều bạn sinh viên khác, ban đầu tôi không có đam mê với ngành y.

Sáng nay, bước chân vội vàng trên con phố để tới trường. Như một thói quen tôi nán lại một lát cạnh một chiếc ghế đá trước bệnh viện của trường, để nhìn anh làm việc - một người bác sĩ đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi.

Anh... luôn như vậy, làm việc hăng say, luôn quan tâm tận tình tới từng bệnh nhân, luôn hay cười và là người  khiến người khác cảm thấy an tâm.

 

Hồi đó, đang trong giờ học của môn giải phẫu, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi phải nhập viện để kiểm tra. Sau một hồi đi làm các xét nghiệm kiểm tra.

Tôi ngồi ở hành lang, cầm tớ kết quả xét nghiệm trên tay và chờ tới lượt được gọi vào. Một bà cụ trước lượt tôi được gọi vào trước.

 

 "Chào bà, hôm qua bà ngủ có ngon không bà ?"


"Không. Khó ngủ lắm, lăn qua lăn lại cả đêm ..."


"Bà có ăn uống được nhiều không ?"

"Không, mỗi ngày ăn có một chút à ”

 

“Bà phải chịu khó ăn và uống thuốc đầy đủ vào thì mới có sức khỏe chứ ạ”

......

Giọng nói ấm áp của anh làm tôi thấy có một cảm giác thân quen lạ kì, cạnh anh các anh chị Y3 đang chăm chú lắng nghe cách mà anh hỏi thăm bệnh và chuẩn đoán bệnh.

 

 Nụ cười của bà cụ trên khuôn mặt hiền hậu của bà khi nói chuyện cùng anh làm tôi khẽ mỉm cười theo. Tên tôi được gọi, tôi bước vào phòng.

“cô bé  là sinh viên năm nhất, chào tân sinh viên của trường. :)” anh mỉm cười nhìn tôi.

“vâng ạ, em chào anh”

“em bị sao nào, đưa anh tờ kết quả xét nghiệm nào cô bé”

“.... ;)”

Tôi đưa anh tờ kết quả và trả lời từng câu hỏi của anh, tôi được chuẩn đoán là bị đau dạ dày và được hẹn tới tái khám vào ngày mai để nội soi dạ dày.

 

Ngày hôm sau, tôi đến bệnh viện của trường khá sớm nhưng lượng bệnh nhân tới bệnh viện cũng đã khá đông. Tôi nhận được phiếu nội soi và ngồi ở hàng ghế ngoài chờ tới lượt vào. Một người phụ nữ chắc cũng độ tuổi của mẹ tôi ngồi xuống cạnh tôi, khuôn mặt của cô xanh xao và gầy guộc, đôi mắt đầy ưu tư và mệt mỏi.

“cô ơi, cô có sao không ạ? Cháu trông cô yếu lắm, cháu bảo các cô các bác nhường cho cô vào khám trước nhé”

“cô không sao, cô chịu được mà, mọi người cũng như mình, cũng đau mà”

“Vâng ạ.” Tôi  ngồi bên cô trò chuyện

“Cô có một đứa con gái chắc là ít hơn tuổi cháu, nó bị tai nạn giao thông, đang nằm bên viện đa khoa còn chưa tỉnh lại. Vậy mà người mẹ này lại đau ốm, không vào chăm lo cho nó được.

Còn thằng em nhỏ của nó ở quê nữa, không biết thằng bé có biết tự chăm lo cho mình không? Bố mẹ phải lên nuôi chị nên đành gửi nó cho bà ngoại.”

“Cô ơi rùi con gái cô sẽ khỏe lại mà, giờ cô phải lo cho sức khỏe của mình đã, cô có khỏe thì mới có thể cùng chú chăm lo cho các em được chứ ạ. Cô phải gắng lên nha cô”

“Cô sống đến từng này rồi, cô biết bệnh của mình, chỉ mong sao cho con gái cô nhanh tỉnh lại. Người mẹ này dù có phải lấy mạng này đổi lấy mạng của nó cũng cam tâm”

“Cô... cô đừng nói vậy mà... cả em và cô sẽ cùng khỏe lại thôi”

 

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm giác sự bất lực về ngôn từ của mình. Tôi muốn an ủi, tôi muốn động viên cô, nhưng tôi không nói được lời nào hơn. Tôi chỉ biết nắm chặt lấy tay của cô. Cô nhìn tôi trìu mến và nở 1 nụ cười

“cảm ơn cháu”

Trong tim tôi bỗng có một cảm giác hạnh phúc lạ kì khi nhìn nụ cười ấy

 

Đã tới lượt cô vào khám, tôi ở ngoài và hy vọng sao cô sẽ  không sao.

“Em làm tốt lắm”

Giọng nói nghe quen quá, tôi quay lên nhìn. Là anh - người bác sĩ  hôm qua.

“dạ?” Tôi ngơ ngác nhìn anh.

“anh nói em làm tốt lắm, cô bé ạ. Anh thấy hết rồi, là một người thầy thuốc không chỉ cần biết cách chữa bệnh cho bệnh nhân mà còn cần biết cách chữa bệnh về tâm lý cho họ, chia sẻ và cảm thông với nỗi đau và hoàn cảnh của họ. Đó mới là người thầy thuốc đúng nghĩa. ” Anh nhìn tôi cười và nói

“em có làm được gì đâu ạ” rồi tôi chỉ biết ấp úng trả lời dạ vâng.

“thui... Anh phải trở về làm việc đây, còn nhiều bệnh nhân chưa được khám”

“vâng ạ.. hi”

Tôi nhìn theo anh, dáng người đó làm làm tôi vẫn nhớ mãi.

 

 

Cuối cùng tôi cũng có kết quả nội soi, cầm tờ giấy kết quả sang phòng chuẩn bệnh. Khi anh kêu tới tên tôi thì cũng là lúc bệnh viện có một ca cấp cứu của một bé trai tầm 6 tuổi. Anh, các anh chị thực tập và các chị điều dưỡng chạy tới để lo cho bé. Mọi người đặt bé vào cáng và khiêng đi. Bà cháu bé thì ngồi khuỵu xuống đất khóc nức nở. Tôi ra dìu bà lên ghế ngồi.

“tại bà, tất cả là tại bà...ôi...... cháu tôi............”

“Bà ơi, các bác sĩ sẽ cố gắng cứu chữa cho bé, em sẽ không sao đâu bà.”

Tôi và mọi người xung quanh cùng an ủi bà cụ. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ của bà khiến ai cũng phải xót xa.

“tại tôi, tôi mắt kém, đèo cháu đi học làm nó ngã........... Nếu nó có mệnh hệ gì làm sao tôi sống nổi..... cháu tôi........”

Anh quay lại và an ủi bà

“Chúng cháu sẽ cố gắng hết sức bà ạ, bà đừng lo lắng quá nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi bà ạ”

 

Rồi anh lại vội vàng đi ngay.

Ngày hôm đó, quả là nhiều chuyện xảy đến với tôi. Cái cảm giác ấm áp và hạnh phúc trong trái tim khi thấy được nụ cười của cô, của anh. Những lời nói của anh, việc làm của anh làm tôi có cái nhìn khác về nghề thầy thuốc – ngành y. Và tôi muốn được nhìn thêm nhiều nụ cười hạnh phúc của những bệnh nhân. Muốn cùng họ chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn... muốn an ủi họ, chăm sóc họ. Tôi cũng muốn được như anh và muốn được nghe thấy anh nói nhiều hơn nữa câu “em làm tốt lắm”. Và tôi sẽ cố gắng học tập hết sức mình để trở thành một người điều dưỡng viên giỏi.

Từ đó tình yêu của tôi với ngành y, với mái trường nơi nuôi dưỡng ước mơ của tôi, với những con người quanh tôi ngày một nhiều hơn. Tôi yêu những bài giảng hăng say mà quên mệt mỏi của những thầy cô giảng viên trong trường. Tôi yêu những cô lao công, những bác bảo vệ. Cảm ơn họ rất nhiều vì lao động không mệt mỏi để chúng tôi có điều kiện tốt nhất để học tập và phát triển.

Mỗi ngày tới trường tôi luôn quan sát sự thay đổi của mọi thứ quanh tôi. Ngôi trường tôi ngày một khang trang và đẹp hơn. Những con người quanh tôi, tôi có thể cảm thận được sự hăng say và nhiệt huyết của họ trong công việc của mình. Và họ như truyền cho tôi thêm nhiệt huyết. Những bệnh nhân mà tôi gặp, tiếp xúc, những câu chuyện của họ, những mảnh đời còn bất hạnh mà tôi biết đó chính là những động lực để tôi cố gắng hơn nữa.

 Có lần nhìn thấy các anh chị chụp ảnh kỉ niệm ra trường, nhìn khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, nhưng cũng không dấu được nỗi buồn khi phải xa nhau, xa mái trường yêu dấu. Tôi tự nhủ, rồi tôi cũng sẽ như các anh chị, cũng phải rời xa nơi đây. Nhưng tôi cũng như những người con của mái trường này sẽ không bao giờ quên được những năm tháng sống, học tập và rèn luyện ở nơi đây.

Hi... đó lại là việc của 3 năm tới... còn giờ tôi sẽ sống hết mình cho hiện tại. Tôi vẫn sẽ là một cô sinh viên vô tư và yêu đời. Vẫn thói quen mỗi khi tới trường, lặng lẽ nhìn anh làm việc. Một người bác sỹ mà tôi chưa biết tên :) cảm ơn anh vì đã đánh thức lòng đam mê trong tôi.

Thân Thị Mơ

Địa chỉ: chi đoàn CNĐDK9B