Lại bắt đầu một ngày học mệt mỏi, hôm nay nữa là D đã điều trị ở bệnh viện F được một tuần. Càng ngày D càng đuối sức đi, các bác sỹ chưa chẩn đoán chính xác được D bị bệnh gì. Đêm nào D cũng mơ thấy bị  bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, một mình lang thang qua những con đường hoang vắng với lũ chó sói gầm gừ muốn ăn tươi, nuốt sống D. 

Mẹ gọi điện đến hỏi thăm tình hình sức khoẻ của D, mấy đêm qua mẹ toàn nằm mơ những chuyện không hay về D, thương bố mẹ già ở xa nên D nói là mình vẫn khoẻ, bố mẹ yên tâm. Trong tim D đau lắm, như có bàn tay ai bóp nghẹt không thở được, nói chuyện với mẹ, D cố gắng không để tiếng nấc bậc ra khỏi cổ họng. Đặt điện thoại xuống giường, nước mắt D tràn trề, chỉ có bức tường nghe được tiếng nấc nghẹn ngào của D. Mẹ D vẫn lo lắng, mẹ lại mang mấy nén nhang đi nhờ thầy cúng trong bản xem. Thầy cúng nói là ông bà tổ tiên không phù hộ cho D nữa. Dù trời mưa to gió lớn như thế nào, mẹ vẫn vượt qua suối, qua rừng sang bản khác nhờ những thầy cúng khác xem cho D nhưng người nào  cũng nói là ông bà tổ tiên không chấp nhận D là người trong nhà rồi. Nhưng  vẫn còn một quý nhân phù trợ....?

Buổi giao ban đầu tuần chưa kết thúc nhưng D chẳng còn tí sức nào, hai chân, hai tay mềm nhũn, đầu gục xuống bàn. Thầy Thanh bảo hai bạn dìu D xuống khoa, thầy khám và làm bệnh án cho D nhập viện. Các thầy cô và bác sỹ đều tạo điều kiện cho D vừa nằm điều trị, vừa học. Đến trưa bạn bè về hết, một mình nằm ở phòng cấp cứu, D nhớ nhà, nhớ bố mẹ không tả được. Bố gọi điện đến nói là bố mẹ đã bán mấy con lợn, gà và vay được thêm ít tiền chuẩn bị ra bắt xe xuống thăm D. D thương bố mẹ vô cùng, nhớ lại mấy năm trước D còn học trường Nội trú tỉnh, D bị đau khớp phải nằm viện một tháng nhưng D không dám nói cho bố mẹ biết. Một hôm nghe được  tin D bệnh, mẹ đã đi xe cả ngày đến thăm, mẹ say  xe lắm, đến nhìn thấy D là mẹ không đứng dậy nổi nữa, phải nghỉ hai ngày mẹ mới quay về nhà được. D nói với bố mẹ là các thầy cô giáo vừa chữa bệnh, vừa dạy học cho D, và các bạn trong lớp giúp đỡ D tất cả rồi. Bố mẹ đừng xuống. Sau một hồi D mới thuyết phục được bố mẹ ở nhà. Nhà D khó khăn lắm, được học đến bây giờ là cả quá trình phấn đấu của D. Ngày xưa ông bà nội mất sớm, bố D chưa đầy 17 tuổi đã vào chiến trường chống Mỹ cứu nước, sau 10 năm bôn ba từ miền Bắc vào miền Trung, rồi bao nhiêu lần vào sinh ra tử ở chiến trường Lào, bố mới trở về quê hương. D luôn tự hào về bố, dù luôn mang bệnh bên mình nhưng D vẫn cố gắng vượt qua tất cả, càng khó khăn thì quyết tâm của D càng cao. D là niềm tự hào và hi vọng của bà con ở vùng quê miền núi hẻo lánh, quanh năm bốn mùa vất vả phơi mặt cho đất, phơi lưng cho trời. Mỗi lần nghĩ về quê nghèo, trong tim D đau thắt. D thương bố mẹ già làm lụng vất vả, nhịn ăn, nhịn mặc nuôi D ăn học, thương bà cụ còng lưng lên dẫy, thương em nhỏ một manh áo mỏng che thân mỗi khi mùa đông gió rét...! Thương con ngựa thồ từng củ sắn, hạt thóc, bắp ngô; thương con trâu kéo cày nặng nhọc.... Đó là động  lực giúp D vượt qua khó khăn, bệnh tật để tiếp tục học tập.

        Sau 3 ngày điều trị D thấy mình khoẻ nhiều hơn, đêm nay thật buồn có một bệnh nhân cùng phòng D tử vong, thầy Thanh và mấy bạn sinh viên trực đã cố gắng cấp cứu nhưng đến 22h bệnh nhân đã không qua khỏi, người nhà bệnh nhân khóc làm cho không khí tại khoa càng buồn và não lòng. D và những bệnh nhân khác được chuyển sang phòng bên cạnh, cửa phòng cấp cứu khoá kín lại. Từ chiều đến giờ  phải xử trí mấy ca bệnh nặng liền nên thầy quên cả ăn uống. Dù không ai nói gì nhưng đằng sau cặp kính cận kia sự mệt mỏi hiện rõ lên đôi mắt thầy. Thầy chỉ biết lo cho bệnh nhân mà quên mất bản thân mình, không chỉ D mà tất cả bệnh nhân ai cũng kính phục và thầm cảm ơn thầy vô cùng. D thích nhất là nghe thầy giảng bài, thầy không những giảng hay mà trong mỗi bài giảng của thầy đều chứa tâm huyết muốn sinh viên của thầy ai cũng thành những người bác sỹ giỏi. Trong lòng D, thầy là người cha, người bác sỹ mà D tôn kính nhất. 20/11 lặng lẽ trôi qua, D không gọi điện, cũng không đến chúc thầy cô giáo cũ. Trong lòng D biết ơn nhiều  vô cùng nhưng D muốn lúc nào D thành bác sỹ thật sự rồi D mới dám đến gặp thầy cô, giờ đành phải âm thầm biết ơn trong lòng thôi.

 

Những ai đã từng một lần đi qua khoa truyền nhiễm của bệnh viện ĐKTƯ Thái Nguyên thì càng thấm thía ‘‘lương y như từ mẫu, thầy thuốc như mẹ hiền’’. Ở đây từ bác sỹ đến chị hộ lý đều nhẹ nhàng, tận tình với người bệnh. Dù ở xa gia đình, xa bố mẹ, dù bệnh nặng nhưng D vẫn thấy ấm áp đầy tình thương, đó là một phần động lực giúp cho D mau khoẻ lại. Thì ra quý nhân phù trợ mà thầy cúng nói với mẹ chính là đây! Không chỉ các thầy cô giáo mà các bác sĩ, điều dưỡng trong khoa đều là quý nhân phù trợ của D. Không có lúc nào D có thể quên được những giây phút ấy,không có từ ngữ nào diễn tả được hết nỗi lòng của D. Hai chữ biết ơn, D xin khắc  ghi sâu vào trong tim mãi mãi.

      Cuộc sống thật đáng quý biết bao, chỉ cần cố gắng thì một ngày không xa D cũng trở thành quý nhân phù trợ cho rất nhiều người. D sẽ là người bác sỹ đầu tiên,  là quý nhân phù trợ cho người dân ở bản làng. D càng thêm yêu, thêm gắn bó với áo Blue hơn.

Sùng thị Dịnh. Địa chỉ: lớp K41H