Niềm hạnh phúc của rất nhiều học sinh lớp 12 là đỗ vào một trường đại học mà mình mong ước. Và tôi cũng vậy, hiện tại tôi đang là sinh viên năm thứ 2 của 1 trường Đại học.

Trong buổi họp lớp cấp 3 của tôi, một người bạn đã hỏi tôi rằng:

-         Khi nào cậu ra trường nhỉ?

 Tôi cười và nói: -Nhanh chóng thì chỉ còn 5 năm  nữa thôi!

Cô bạn há miệng, ngạc nhiên:

-Sao mà lâu thế? Tưởng cậu đang học kinh tế mà? Giờ chuyển qua học y thì bao giờ mới ra trường? Tính ế lun đó hả?

Tôi bật cười bởi vì đó là câu hỏi mà tôi thường xuyên được nghe nhất khi biết tôi phải khá lâu nữa mới ra trường, trong khi bây giờ tôi đã là 1 sinh viên năm cuối.

 Chắc hẳn bạn cũng thắc mắc tại sao đúng không?

Tôi chưa từng quan tâm tới thời gian và tuổi tác của mình sau khi ra trường. Và tôi cũng biết có nhiều người bạn đã lập gia đình. Nhưng hiện tại đối với tôi thật sự là rất vui và hạnh phúc khi tôi đã được học ngành học mà tôi mơ ước tại ngôi trường Đại học mà tôi yêu thích. Đó là Bác sĩ đa khoa tại Đại hoc Y Dược Thái Nguyên.

Khi tôi còn nhỏ, hàng ngày, tôi nhìn mẹ tôi mỗi lần uống đến vài chục viên thuốc vì căn bệnh hiểm nghèo. Nhìn mẹ đau đớn mỗi khi bệnh tái phát mà tôi không biết phải làm gì. Mỗi lần như vậy, niềm mong ước được làm bác sĩ của tôi lại lớn dần. Khi tôi học lớp 8, mẹ tôi qua đời. Tôi tự hứa với mình sẽ cố găng thi đỗ vào trường đại hoc y Thái Nguyên – ngôi trường mẹ mong muốn tôi học.

Đến kì thi Đại hoc, tôi được chị gái đưa lên Thái Nguyên dự thi. Trước ngày thi, chị đưa tôi vào trường mà chị đang học – Đại học Y Dược. Chị nắm tay tôi, dẫn tôi vào trường. Tôi ngạc nhiên khi ngay từ cổng trường nhìn vào là 1 dáy nhà 3 tầng với rất nhiều người mặc áo bluse trắng. Đối diện với dãy nhà là 1 hàng cây xà cừ lâu năm, tán cây che phủ cả con đường. Chị bảo tôi:

-         Đây là bệnh viện trường đấy em.Sau này đi học, em sẽ được thực tập ở đó.

Nghe chị nói vậy, lòng tôi lại thấy háo hức và tưởng tượng 1 ngày nào đoa tôi mặc áo bluse.Chị dấn tôi dọc theo hàng cây, đi qua bênh viện trường, chị chỉ về phía dẫy nhà đang xây.

-         Đây là kí túc xá mới. còn phía sau kia là kí túc xá cũ của trường mình.

Tôi thích thú:

-         ồ! Thích thật chị nhỉ. Được học và ở ngay trong trường nữa.

Chị tiếp tục đưa tôi lên 1 khu bảng tin. Chỉ về toà nhà to giữa sân trường, chị nói:

-   Đây là thư viện. Trong đó nhiều sách lắm, hơn thư viện cấp 3 của mình nhiều lần.

- Oa!!! Thật tuyệt vời. Chị đưa em vào xem giảng đường đi chị. E chưa biết giảng đường như thế nào cả.

Chị cười và rồi chỉ tôi vào phòng A104:

-Đó! Giảng đường đó em! to không?

Tôi chạy vào phòng học nhìn. Thực sự với tôi đó là phòng học to nhất mà tôi từng được đến. Giảng đường thực sự to lớn hơn so với lớp học cấp 3 của tôi.

-Thế này thì tha hồ mà ngồi cũng không lo bị chật chị nhỉ?

Chị tôi không nói mà chỉ cười, nhìn qua phía cửa sổ giảng đường thấy phía sau là 1 dãy nhà 2 tầng, tôi hỏi chị, chị bảo:

-Là dãy nhà học bộ môn Giải phẫu.

“Ồ! To thật”, tôi nghĩ vậy. – Chị ơi. Hay là đưa em đi xem hết cả trường đi chị.

Chị nhíu 1 mắt với tôi:

Không đâu. Em thi Đại học tốt, rồi được vào đây học. Em sẽ tự mình phám phá từng giảng đường, từng phòng thí nghiệm mới thấy thú vị.

Dù mặt tôi bí xị nhưng nhứng điều chị nói càng khiến tôi háo  hức mong ngày được vào học ở ngôi trường Đại học Y dược.

…..

Thi xong đại học, tôi háo hức, trông mong, lòng tôi cứ nóng như lửa đốt ngóng điểm thi từng ngày. Bất ngờ khi tôi đang nấu cơm thì nhận được tin Trường Đại học y Dược có điểm rồi. Chạy như bay lên phòng, bật máy tính. Đôi mắt tôi căng ra như để cố gắng nhìn rõ từng điểm. Môn 1, môn 2, môn 3, điểm ưu tiên, tổng điểm: 16.

Đó là số điểm mà tôi không thể ngờ tới. Nhìn từng điểm, tôi thấy ước mơ của mình gần với được bỗng chốc biến mất. Mọi thứ dương như đổ sụp xuống giống như cơn giông đổ ập bất ngờ. Cổng trường Đại học y dược cứ xa dần, xa dần.

 

Tôi đỗ khối A của trường đại học Kinh tế. Nghe theo bố mẹ, tôi khăn gói xuống Hà Nội nhập học. 2 tháng học ở Hà Nội, tôi đi nhiều nơi, quen nhiều bạn bè mới, biết nhiều điều thú vị hơn về ngành mình đang học. Tôi nghĩ mình đã tìm được niềm đam mê mới cho tương lai. Nhưng rồi bạn bè tôi rất bất ngờ khi tôi nói quyết định nghỉ học vào giữa tháng 11. Một người bạn thân của tôi hỏi:

-Học ở đây đang vui, cậu cũng nhận thấy mà. Tớ tưởng cậu không nghĩ học y nữa mà. Sao tự dưng cậu lại bỏ học? Mà năm sau thi không đỗ thì sao?

Tôi cười:

-Ừm. Tớ cũng đã nghĩ vậy. Nhưng ước mơ của tớ mà. Tớ không muốn bỏ dở ước mơ khi mà bản thân tớ chưa thực sự cố gắng hết mình để đạt được.

Tôi không cố găng giải thích khi mỗi người bạn trách móc tôi bỏ học bởi vì tôi không có nhiều lí do. Đơn giản là dù học ở Hà Nội- nơi thủ đô phồn hoa ồn ào, nơi con người bận rộn với công việc, thì tôi vẫn yêu thích sự trong lành, sự yên tĩnh của thành phố Thái Nguyên. Là vì tôi nhớ cổng trường Đại học Y dược, nhớ đến bệnh viên trường, nhớ thư viện to lớn, giảng đường rất rộng mà tôi chưa từng được học. Tôi nhớ những dãy nhà mà mình mới chỉ được nhìn từ bên ngoài, nhớ kí túc xá và toà nhà cao tầng đang xây và nhớ cả dãy hàng cây to toả bóng. Rồi tôi lại tưởng tượng ra mình là sinh viên mắc chiếc áo bluse ngồi ở ghế đá ôn bài.1 ngày nào đó tôi tự mình chữa bệnh cho mọi người như mẹ tôi mong ước.

……

8 tháng sau

-alo! Cậu à! Xem điểm đi. Trường y có điểm thi rồi đấy!-1 cô bạn gọi điện tới:

Lại một lần nữa tôi thấy tim mình đập mạnh. Cảm giác run run, hồi hộp khi nhập tên mình trong khung tra cứu. Enter. Tôi nhắm chặt 2 mắt lại, hé mắt từng chút, từng chút đủ để nhìn những con số. Giây phút đó tôi như nín thở, chờ đợi, cầu mong, chợt hỏi sao có điểm sớm thế? Mắt tôi từ từ mở to hơn, dán chặt vào bảng điểm.

Tổng điểm: 21

Tôi sững người, nước mắt trào ra. Tôi chạy vùi đầu vào trong chăn mà khóc. Có lẽ với tôi, ước mơ- mãi chỉ là ước mơ mà thôi. Tôi không đủ khả năng để vào học Đại học Y dược. Tôi cảm thấy xấu hổ với bạn bè. Tôi như con sò biển mắc cạn rùi bất ngờ con sóng ập tới kéo nó vùi sâu xuống lòng biển. Như đang đi trong 1 đường  hầm le lói ánh sáng phía cuối đường rồi chợt tắt, căn hầm tối đen, tôi không thể tìm được phương hướng ở đâu.

Tôi nhận được giấy báo nhập học khối A, tôi không đi. Bố tôi làm nguyện vọng 2 khối B vào nông nghiệp. Tôi lại nhận được giấy báo nhập học. Sự chán nản và tuyệt vọng khiến tôi không muốn học bất cứ trường nào nữa. Tôi tự hỏi “ Có nên thi lại 1 năm nữa?”

Và rồi khi tôi chưa kịp trả lời cho câu hỏi của mình, tôi bất ngờ nhận được giấy nhập học trường Đại hoc Y dược Thái Nguyên từ bố đưa cho. Tôi chỉ biết lặng người sau khi đọc xong. “Có phải sự thật không nhỉ?”- tôi đã phải tự hỏi mình và bố không biết bao nhiêu lần.

- Đào tạo theo địa chỉ là sao bố?

Bố tôi cười:

-Tỉnh mình liên kết Đại hoc Y Thái Nguyên đào tạo bác sĩ nên bố làm hồ sơ đăng kí xét tuyển cho con. Nhưng con học phải  thêm 1 năm nữa để thi vào sinh viên chính thức đấy.

Tôi sung sướng hét lên. Tuy không  đỗ đại học, nhưng tôi lại có 1 cơ hội khác, dù là mất 1 năm để ôn tập lại kiến thức cấp 3 thêm vững chắc, tôi thấy mình như tìm lại ánh sáng trong đường hầm, như con sò tìm được những người bạn dưới đáy biển sâu. Tôi lại thấy mình tha hồ được tưởng tưởng khi mình là sinh viên y như thế nào, tưởng tượng ra những phòng học thí nghiệm mà tôi chưa khám phá.

Ngày nhập học, tôi đã quen thêm nhiều người bạn. Họ đam mê và mong ước học Y như tôi. Chúng tôi thấy mình may mắn biết chừng nào.

Giờ đây tôi là 1 sinh viên năm thứ 2, tôi đã học hỏi thêm được rất nhiều. Hàng ngày tôi tới giảng đường học, tới thư viện xem tài liệu. Còn 5 năm nữa, tôi sẽ cố gắng chăm chỉ học tập, và từng bước khám phá những dãy nhà và hoàn thành ước mơ làm bác sĩ của tôi trên ngôi trường Đại học Y dược mà tôi yêu quý.

Vũ Thị Tường Vân . Lớp :      K45H