Đã được hai năm rồi nhỉ! Đó là hai năm mà tôi theo học tại ngôi trường đại học Y-Dược Thái Nguyên. Hai năm là quãng thời gian ngắn ngủi trên con đường học tập của tôi nhưng nó cũng đủ để tôi biết dược nhiều hơn về ngôi trường mới của mình! Ở đây tôi có thêm nhiều bạn mới, thêm nhiều thầy cô mới, và cũng thêm một khoảng trời mới nữa. Trong ngôi trường mới này có vô vàn cảm xúc đan lẫn với nhau, vui, buồn, hờn, giận, hay cũng có thể là một thứ cảm xúc bất chợt khó diễn tả.

    “ Ấn tượng đầu tiên của mình đối với người khác hay ngược lại ấn tượng đầu tiên của người khác đối với mình đều trở lên rất quan trọng trong đời sống, trong các mối quan hệ bên ngoài. Và điều đó có thể khiến chúng ta trở nên đặc biệt hơn trong một ai đó.” Tôi đã nghe rất nhiều người nói về điều này và tôi nghĩ rằng nó đúng. Và trong quãng thời gian hai năm ngắn ngủi ấy đã có một người làm cho tôi ấn tượng nhất. Đó chính là Thạc sĩ Đinh Thị Hương, giáo viên dạy chúng tôi bộ môn giải phẫu. Tuy nhiên cô chỉ dạy chúng tôi trong các buổi thực hành. Cô cũng đã có tuổi rồi, tầm khoảng hơn 50 tuổi gì đấy. Điều làm tôi ấn tượng nhất với cô á! Ừm… xem nào, có lẽ là đôi mắt. Người ta vẫn nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn mà. Cô có một đôi mắt tròn và trong, trông hiền lành và phúc hậu lắm! Tôi thích nhìn đôi mắt ấy của cô, đôi lúc đôi mắt ấy sáng lên, long lanh khó tả. Cô sở hữu một làn da trắng trông rất mịn màng. Cô có mái tóc xoăn hiện đại và đứng tuổi, và tôi nghĩ nó hợp với cô. Ừ thì nhìn cô có vẻ dịu dàng thế đấy nhưng trong các tiết học cô lại vô cùng nghiêm khắc và gương mẫu đấy nhé! Nhưng tôi thích cái sự nghiêm khắc ấy của cô, chính nó đã giúp cho tôi tập trung hơn trong các bài học. Bạn biết không "Sự gương mẫu của người thầy giáo là tia sáng mặt trời thuận lợi nhất đối với sự phát triển tâm hồn non trẻ mà không có gì thay thế được." "Không thể trồng cây ở những nơi thiếu ánh sáng, cũng không thể nuôi dạy trẻ với chút ít nhiệt tình." Vậy nên trong các tiết học cô đã chỉ dạy cho chúng tôi tận tình lắm! Điều ấy khiến không chỉ mình tôi yêu quý cô mà còn có rất nhiều các bạn khác cũng yêu quý cô nữa. Cô cũng hay cười nắm, tôi thích cái nụ cười tươi, phúc hậu của cô. Thích cả cái tiếng nói của cô mỗi khi cô giảng giải nữa. Cô tận tụy mang kiến thức đến cho chúng tôi, từng chút từng chút một thôi nhưng cũng đủ để cho tôi thấy được tấm lòng của những người “lái đò” như cô.

“Ơn của thầy bao la vô tận

Biển rộng sông dài có sánh được đâu.”

       Những người cô, người thầy giống như những người cha người mẹ thứ hai của chúng ta vậy. Họ dạy cho chúng ta cách đẻ bước vào cuộc sống, cách đối mặt với khó khăn và họ cũng dạy cho ta những kiến thức, những hành trang để bước vào con đường đời, con đường tương lai. Tôi gửi đến cô, đến những người đã và đang dạy học, những người mang lại cho tuổi trẻ chúng tôi những chi thức vô hạn, vô giá trị, hàng trăm đóa hoa, hàng ngàn lời chúc, hàng nghìn lời cám ơn và hàng triệu những nụ hôn, những tình cảm chân thành đối với thầy cô. Em cảm ơn cô!