Con gái của ba- một đứa con gái ưa thích tự do và khao khát bay đi đến khắp chân trời, một công việc không gò bó, thỏa sức sang tạo và đem lại sắc màu cho cuộc đời- Nghệ thuật- chính là nơi con gửi trọn trái tim đam mê. Đã bao lần con thủ thỉ với ba điều đó, vậy mà…Với con , giờ đây, tất cả như sụp đổ, nước mắt con lại lăn dài, hối tiếc nhất trong con chính là tình yêu đối với ba mà bỏ lỡ ước mơ lớn của đời mình…
Hai tháng sau trượt đại học, con có giấy gọi nguyện vọng ba khoa điều dưỡng, mọi người mừng, nhưng với con- nó cũng chỉ là cái cớ để bản thân không phải suốt ngày ở nhà, và biết đâu khi ra ngoài xã hội, rời xa tầm kiểm soát của ba mẹ, con có thể bắt đầu lại ước mơ nghệ thuật trong con.
Ngày nhập học, đứng trước cổng trường Đại học Y, con chỉ thấy buồn buồn, chẳng giống như bao bạn và cả ba- háo hức thể hiện rõ trên gương mặt.Dặn dò con ở lại học tốt,ba quay đi.Thật lòng lúc đó, con lại chỉ muốn òa lên khóc…Giá như con có thể mạnh mẽ- chỉ một phần thôi để vượt qua cái bóng của chính bản thân mình…Tình yêu dành cho ba và tình yêu cho nghệ thuật với con bên nào cũng nặng…
Một năm học trôi qua, nhưng trong con chẳng có gì thay đổi.Ngành Y này sẽ chẳng bao giờ có chỗ đứng cho con- một đứa chẳng có tí tình yêu nghề nghiệp và không bao giờ buộc bản thân vào những nguyên tắc.Có lẽ con sẽ tiếp tục như thế, sẽ không có gì thay đổi kể cả những suy nghĩ ấy, nếu như…
Một ngày mùa đông trời đầy mưa và gió rét, việc phải học thuộc lòng những quyển sách dày đặc chữ khiến con thấy mệt mỏi.Buồn- con lao xe ra đường tìm cảm hứng, đi đến đâu đó con thích, biết đâu nơi đó con lại thấy yên bình để tìm ra thứ làm tâm hồn con rộn rã- nghệ thuật ba ạ.Ai mà biết chắc sẽ bảo con bị điên, nhưng nghệ thuật là như thế mà ba-xuất phát từ những thứ hơi điên một chút…Bánh xe con lăn đến khu vực đang xây của một nhà thờ, con cũng có một vài người bạn là sinh viên công giáo, có lẽ họ cũng đang ở đây giúp đỡ các bà, các mẹ, các dì chuẩn bị cơm cho những người thợ. Tự dưng con thấy vui- nếu mình cũng làm được điều gì đó…Bước chân con nhanh nhẹn len qua vài gốc cây- Bỗng: “rầm”-cả dàn ráo sụp đổ, tất cả như ngưng lại trong con vài giây chết lặng, con bần thần run rẩy, mọi người nhao nhao, có biết bao con người đang nằm dưới đống đổ nát ấy.Những tiếng la hét ngày càng to, rồi những tiếng khóc tìm chồng, tìm con, tìm chú, tìm bác…Con rụng rời rồi cũng bắt đầu òa khóc, nỗi kinh hoàng không làm con bỏ chạy nhưng đầu óc con trống rỗng, quay cuồng…Từng đợt gió lại vội vã rít lên, mưa nặng hạt và hối hả.Trước mắt con, có những người sẽ mãi mãi không thể chờ đợi để lại được nhìn thấy ánh nắng vàng rực rỡ trong mùa đông năm ấy.Con tim họ đã vĩnh viễn thôi không đập lên từng nhịp, nhưng trái tim con lại đang rộn lên những nhịp đầy thổn thức…Đâu đó quanh đây đã bắt đầu xuất hiện những bóng áo trắng- Đó là điều mà chính giây phút này con thấy yên bình và mong chờ nhất bởi nghệ thuật trong con không thể đem ra để giành giật sự sống cho từng ấy con người.
Trở về nhà sau một ngày trời đẫm nước, lòng con nặng trĩu, nước mắt con lại lăn dài lăn dài, giờ thì con đã hiểu câu nói của ba! Nếu một lần nữa được chọn- ba ạ, con sẽ vẫn chọn nghệ thuật, nhưng sẽ là nghệ thuật trên con đường ấy- con đường ba đã và đang dìu dắt con đi. Nơi đó có môn nghệ thuật mang tên cao cả: - Đó chính là nghệ thuật cứu người- môn nghệ thuật đẹp nhất, giá trị nhất và ý nghĩa nhất trong cuộc sống!