Ngày chúng tôi xuất phát, trời mưa lất phất, nhưng không vì thế mà làm giảm sự hăng hái nhiệt tình của các anh em trong đoàn tình nguyện, chúng tôi nhanh chóng thu xếp đồ đạc lên xe, đúng 7h, đoàn tình nguyện chúng tôi xuất phát, trong lòng ai cũng phấn khởi mong sao đến với bà con ở Văn Hán thật nhanh. Xe bon bon chạy qua những nẻo đường xa, biết bao mái nhà tươi thắm, bao cánh đồng ngập sắc xanh. Trời mưa mỗi lúc một dầy hạt nhưng trong lòng những con người cùng chung màu áo xang tình nguyện, cùng chung giọng hát vang những lời ca tươi sáng, cùng chung một tấm lòng nhiệt thành lại đang sục sôi, háo hức mong muốn được cống hiến, đồng cảm và sẻ chia . Vì trời mưa nhiều ngày rồi nên đoạn đường chúng tôi di chuyển gặp rất nhiều khó khăn. Có đoạn đường nước dâng lên cao quá, chúng tôi không thể đi tiếp, may sao lúc đó có chiếc xe tải chuyên để vận chuyển trong những ngày mưa lũ của bà con. Sau một hổi thảo luận, chúng tôi chuyển toàn bộ đồ đạc lên xe và cùng nhau đứng trên xe, tiếp tục hành trình đến với bà con xã Văn Hán. Vượt qua nhiều đoạn đường khó khăn, cuối cùng chúng tôi cũng đến được trường tiểu học phân hiệu Phả lý -  nơi mà 30 sinh viên tình nguyện chúng tôi cùng ăn, ở và sinh hoạt trong 10 ngày tới. Trời hửng nắng nhẹ, ánh nắng tươi vui ấm áp như nụ cười và sự nhiệt tình đón tiếp của bà con nơi đây dành cho chúng tôi. Ngay sau khi nhận được chỗ ở, chúng tôi bắt tay vào dọn dẹp khu trường học, vì sau trận mưa có nhiều lớp học bị ngập nước và nhiều đọc đạc bị hỏng hóc. Sau một quãng đường di chuyển khá vất vả, vừa đặt chân đến nơi lại phải lao động dọn dẹp ngay , thế nhưng không ai trong chúng tôi có chút mệt mỏi hay uể oải  nào. Hơn nữa đây cũng chính là thời gian để chúng tôi- những con người con xa lạ làm quen với nhau, tìm hiểu về nhau, bao nhiêu nụ cười thân thiện thắp lên môi mỗi con người, dù không quen, nhưng sao cảm giác thân thiết đến lạ, bởi chúng tôi hiểu rằng tình thân ái luôn bền chặt, tôi và bạn chưa từng gặp nhưng chúng ta cùng gặp nhau trong trái tim nhiệt thành khát khao cống hiến. chúng ta là sinh viên tình nguyện cơ mà. 

Lần đầu tiên tham gia tình nguyện vùng sâu vùng xa, với tư cách là sinh viên năm thứ ba với biết bao hoài bão, và ước mơ, trong đó có cả ước mơ được khoác lên mình màu áo xanh tình nguyện. Tôi thực sự hạnh phúc, tự hào, và trong lòng lâng lâng tràn đầy bao cảm xúc khó tả, khi khoác lên mình chiếc áo xanh tình nguyện,tôi nhận ra mình mình lớn hơn và chững chạc hơn, tôi nhận thấy trách nhiệm của một người đang làm việc trong một tập thể nghiêm túc, không còn lạ lẫm, không ccòn dặt dè, tự tin hơn, năng động hơn, bất chợt thấy yêu màu áo xanh đến lạ, màu của hi vọng, niềm tin và sức sống căng tràn, màu sắc tươi mới, khỏe khoắn ấy làm nụ cười chúng tôi trở nên hồn nhiên hơn, rạng rỡ hơn, và cảm giác cuộc sống này thật ý nghĩa biết bao.

 

Buổi tối đầu tiên ở Văn Hán, sau khi dọn dẹp và ăn uống xong, chúng tôii họp cả đội tình nguyện để phân công công việc cho ngày mai.Cả đội được chia làm 3 nhóm, mội nhóm được phân công phụ trách hậu cần trong 1 ngày và cứ thế xen kẽ nhau. Trong cuộc họp ai cũng tập trung lắng nghe, nghiêm túc ghi nhớ các công việc của ngày mai, chắc không chỉ mình tôi mà tất cả mọ người ở đây, ai ai cũng mong chờ đến giây phút được làm việc và cống hiến với một tâm trạng háo hức pha chút lo âu, hồi hộp. Nhớ ngày đầu tiên, buổi sáng, 5h, giai điệu “dậy mà đi” rộn rang, ai nấy đều nhanh chóng vệ sinh cá nhân, sắp xếp chăn màn, chuẩn bị tập thể dục buổi sáng. Giai điệu khỏe khoắn vang lên theo bước chân nhịp nhàng cho những điệu nhảy dân vũ, cả đội như hòalàm một, ai cũng nhảy thật đẹp, thật đều. Xong, chúng tôi nghỉ ngơi và cùng nhau ăn sáng. Đúng 7h30, mỗi đội tập trung về khu vực của ḿnh, nhận dụng cụ và bắt đầu công việc. Nhóm 1 được phân công vệ sinh khu vực vườn cây thuốc trên trạm y tế xã, nhóm 2 và nhóm 3 làm vệ sinh quan khu vực chúng tôi đóng quân, phát quang bụi rậm, nhỏ cỏ, khơi thông cống rãnh…….. khắp con đường ngập đầy bóng áo xanh, không khí làm việc hăng say ngay từ những giây phút đầu tiên, tiếng nói, tiếng vui cười rộn rã, cái nắng hè gay gắt không làm vơi đi khí thế hừng hực của thanh niên. mồ hôi rơi rơi, thấm ướt những chiếc áo, đă xanh nay lại càng xanh hơn, dù vất vả nhưng nụ cười luôn thường trực, trời xanh, lá xanh, áo xanh, nhưng tinh thần tình nguyện xanh hơn tất cả. Lần lượt công việc được hoàn thành, mọi người cùng nhau thu dọn dụng cụ, háo hức mong chờ xem trưa nay đội hậu cần thân yêu sẽ nấu ăn những món gì? Người đoán món này, người đoán món nọ, cứ thế, nụ cười luôn thắp trên môi, xóa đi những mệt nhọc, vất vả vừa trải qua. Bữa ăn đến, ai nấy nhanh chóng ngồi vào chỗ, vừa đói, vừa mệt, nhưng cả nhà không quên chúc nhau bởi câu chúc quen thuộc “ 123, Zô, 123 mời cả nhà ăn cơm, 123 chúc cả nhà ngon miệng” rồi ai cũng hăm hở ăn, trêu đùa giành nhau thức ăn, bữa ăn tập thể đầu tiên, ai cũng ăn nhiều thật nhiều, và không quên cảm ơn đội hậu cần đă vất vả khi nấu ăn ngon thật ngon cho nhiều người như thế.

 

Cứ thế, chúng tôi t́ình nguyện trong những ngày nắng nối tiếp ngày mưa, hôm thì đi hái chè giúp đỡ các gia đình, hôm thì đào đường, xúc đất giúp đỡ các gia đình chính sách khó khăn…..khắp đất trời là một màu xanh, mồ hôi thẫm ướt nụ cười, nhưng không ai nản chí, hết mình hoàn thành nhiệm vụ được giao, biết nếm trải cái mệt, cái khó, biết thử cho sức bền của lòng nhiệt thành, thật biết bao kỉ niệm không dễ phai nḥạt. Tối đến, chính là khoảng thời gian chúng tôi bên nhau, truyện chuyện vui đùa, công việc vất vả là vậy, nhưng thật thiếu đi rất nhiều những kỉ niệm đáng nhớ nếu không nhắc đến những khoảnh khắc bên nhau như thế này, dù thấm mệt vì mưa, vì nắng, nhưng tiếng hát vẫn không ngừng cất lên, tiếng đàn vẫn không ngừng ḥa nhịp, nụ cười vẫn không ngừng tắt trên môi, dường như không còn vất vả, không còn khoảng cách, thực sự chúng tôi đă trở thành anh em một nhà trong một nhà.

 

Một hoạt động nữa trong đợt tình nguyện của đội là tổ chức sinh hoạt hè cho thiếu nhi tại địa bàn xã, tranh thủ những giờ nghỉ buổi trưa hay sau những giờ chiều đi làm về c, cả nhóm ngồi thảo luận nội dung sinh hoạt cho các cháu, chuẩn bị tất cả sao cho buồi sinh hoạt thiếu nhi thành công nhất. Rồi khi các cháu đến, tất cả chúng tôi cùng hát, cùng chơi trò chơi với các cháu, cùng dạy các cháu nhảy, gọi là sinh hạt hè cho thiếu nhi nhưng tôi cảm nhận dường như tất cả chúng cũng đang được sinh hoạt hè vậy, cảm giác như đươc trở lại tuổi thơ cùng các cháu, nụ cười hồn nhiên trên môi mỗi thành viên, gương mặt lắm tấm mồ hôi nhưng trông ai cũng sáng ngời, tạm quên đi những vất vả hàng ngày và những trăn trở về cuộc sống tất cả làm nên một đợt t́nh nguyện thật nhiều niềm vui với không biết bao nhiêu là nụ cười. 

Khó quên nhất là lần đi dâng hương tại đài tưởng niệm liệt sĩ của xã nhân ngày 27/7. Thật không thể giấu nổi những cảm xúc biết ơn, tri ân tới những con người đă hi sinh cho tổ quốc. Chợt thấy sự cống hiến của ḿnh thật quá bé nhỏ giữa những công lao trời biển của biết bao người con anh hùng chấp nhận dâng cả tính mạng ḿnh cho ḥa bình đất nước. Đứng thắp nến giữa nghĩa trang linh thiêng, cả một rừng nến cháy sáng, rực lên ngọn lửa tri ân sâu sắc đến các anh hùng, chúng tôi càng yêu quê hương hơn, càng dậy lên trong ḷng t́nh yêu tổ quốc tha thiết, càng muốn góp chút sức lực bé nhỏ của mình cho đất nước.

Rồi cũng đến giây phút phải chia tay, dẫu biết cuộc vui nào cũng sẽ đến lúc phải tàn, nhưng sao khó khăn đến vậy. Chỉ 10 ngày ở bên nhau mà cảm giác như Văn hán là gia đình thứ hai của mỗi người. Buổi liên hoan cả đội cùng khoác vai nhau, hát, hát, hát, và hát, hát tới khi lạc giọng, những li rượu chia tay nâng lên, chảy tràn cảm xúc. Mỗi người một tâm sự, cả đội lặng đi trước giờ phút sắp phải chia tay, tất thảy trống trải như vừa đánh mất một thứ gì đó, chỉ mong thời gian ngưng đọng lại để chúng tôi mãi mãi bên nhau như giây phút này. 

Và thế, những tháng ngày t́nh nguyện của chúng tôi là những tháng ngày rực nắng gió, mướt mát những cơn mưa, và đầy ắp kỉ niệm. Chúng tôi biết ở khắp nơi trên đất nước Việt Nam này có biết bao đội t́nh nguyện như những con sóng đang ra sức vươn xa để cống hiến sức trẻ của mình. Chúng tôi- 30 thành viên trong đội cũng chỉ như những con sóng nhỏ trong muôn vàn những con sóng đó, làm công việc bồi đắp nên tình yêu thương. Có thể trong 10 ngày, nhiều công việc còn dang dở, nhưng cái quan trọng với chúng tôi khi đi tình nguyện là được đem sẻ chia tấm lòng, sức lực, là nhân đôi tình yêu đất nước. Tình nguyện giúp chúng tôi khám phá chính bản thân mình trong một hoạt động đầy ý nghĩa, nơi những băn khoăn của chính mỗi người về mục đích hay lí tưởng, niềm khát vọng không còn xa vời nữa, mà chúng tôi biết, tình nguyện đưa trái tim chúng tôi xích lại gần hơn trái tim của biết bao người, chúng tôi nhận ra cho đi cũng là nhận lại, mỗi ngày qua đi, biết bao nụ cười được thắp lên môi, hay sự niềm nở chân thành của những con người mỗi nơi các bóng áo xanh có mặt, là nguồn động viên không nhỏ để chúng tôi, tuổi trẻ của đất nước có thêm sức mạnh để cống hiến và quyết tâm hơn. Và như thế mỗi ngày qua đi, chúng tôi chọn niềm vui cho mình qua tình nguyện, chúng tôi sẽ viết tiếp bao dòng nhật kí, viết tiếp những mùa hè xanh rực nắng...Vì t́ình nguyện nó ở ngay trong tim mình, trong những công việc mà chúng tôi đang làm ngày hôm nay. Tham gia tình nguyện, chúng tôi  thấy mình nhận nhiều hơn là cho, bởi ở đó mỗi con tim được sống trong bao cảm xúc mới lạ, chúng tôi học được nhiều hơn bao bài học bấy lâu nay tôi vùi đầu trong sách vở, những bài học cuộc sống tưởng chừng như ai cũng biết, ai cũng nghĩ giản đơn, nhưng trái lại, sâu sắc và chan chứa tình người, tình đời. Với chúng tôi, tình nguyện như ngọn lửa không tắt, dù đứng trước bão tố mưa dông, chúng tôi đang sẵn sàng với bao nhiêu nhiệm vụ mới bằng cả sự chân thành, tâm huyết của tuổi trẻ, chúng tôi cảm nhận được sức mạnh của trái tim đang căng tràn trong bản thân ḿnh. Có lẽ ai đã và đang tham gia tình nguyện mới có thể hiểu được cái cảm giác hạnh phúc- hạnh phúc khi được giúp đỡ người khác , hạnh phúc khi được cháy hết mình với tuổi trẻ, được hiến dâng cho đời.

Các bạn ơi.... 

 1: Tự tin, 2: Năng động, 3: Trách nhiệm

 123 chúng tôi là sinh viên tình nguyện!!